Recent posts

Tách cafe muối




Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.

Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...

Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói
dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".

Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt !!!
Tác giả: Sight

Hễ đến là đi



Nó muốn nổ tung!
Không, không phải! Mà là nó muốn làm tất cả mọi thứ nổ tung trừ nó và “cậu bạn dễ thương” ấy! Ôi! Vui hơn nhiều so với cái cách một đứa trẻ ngồi khóc nỉ non rồi được bố mua cho một cây kẹo mút và nhảy tưng tưng - dù nó cũng vừa kết thúc màn nhảy tưng tưng tương tự giữa phòng của mình! “Không thể kiềm chế cái sự sung sướng ấy lại được!”

Nhưng vẫn phải kiềm chế thôi! Vì cái Vân không thể cứ nhìn nó hành động bất thường mãi được. Cái Vân bắt nó kể câu chuyện mà nãy giờ nó đã dùng những tính từ như “kịch tính, hồi hộp, thót tim...” để miêu tả. Tò mò khủng khiếp! Bị con bạn tóm lại bắt ngồi yên, nó bắt đầu hắng giọng lên xuống, uống tới vài chục ngụm nước để “xuôi xuôi niềm hạnh phúc” và trình bày bằng một cái giọng ngọt hơn trà sữa...
- Rõ ràng mày biết rằng tao đã bị sét xẹt trúng đỉnh đầu vào chủ nhật tuần trước. Ơ kìa, tròn mắt ra cái gì? Thì cái tên mà tao với mày gặp trên Highland ý!

Thật ra cái Vân đang bị nghẹn hột ômai nên mắt mũi mới tròn tròn dẹt dẹt, chứ ai mà quên được cái hôm đó.
- Ực! Rồi rồi! Cả buổi hôm đó mày cứ gào thét với tao về sự ấn tượng mà hắn để lại cho mày. Khiếp quá! Tao chả thấy hắn đẹp trai ở chỗ nào cả?
Nhi giãy nảy:
- Vấn đề không phải ở chỗ đẹp trai, mà là ở chỗ tao thấy hắn thật sự ấn tượng. Vừa nhìn thấy hắn tao đã nghĩ: "Một kẻ đáng để mình thử kết bạn". Sau hôm đó, (e hèm) mày biết tao đã làm gì không? (lại e hèm) Ngày nào tao cũng lên Highland vào tầm giờ đấy, ngồi đúng chỗ đấy, chả để làm gì cả ngoài việc chờ đợi. Tao lên đó đựơc đúng một tuần và đau đớn sao, tao chả thấy hắn đâu cả!!!


Nhi vừa nói vừa nhăn nhó đúng kiểu người đi đào vàng mà đào mãi chỉ thấy toàn sỏi. Còn cái Vân thì vứt béng cả gói ômai ra sàn, ngạc nhiên cao độ:
- Hả? Mày bị điên à? Mỗi ngày mày ngồi đó bao lâu? Ba tiếng á? Mày điên rồi Nhi ơi! Tao không thể ngờ một đứa đi trên đường người ta chỉ nhìn thấy cằm như mày mà làm thế được! Trời ơi đất ơi con bạn mình sao thế này?
- Mày điên thì có! Đã nói là tao thấy đáng để thử kết bạn mà! Công nhận khổ thật! - Nhi tặc lưỡi - Mày cứ tưởng tượng cái cảm giác chờ đợi trong mơ hồ đó mà xem. Tao nhấp nhổm không yên. Mà kể cả lúc tao phải về nữa chứ, tao cứ nghĩ nhỡ đâu hắn ta sẽ tới sau 5 phút nữa thì sao... Khổ lắm mày ạ! Nhưng tao vẫn làm. Đấy mày phải thấy tao đã cố gắng thế nào...
- Rồi rồi. Tao hiểu. Tao thấy. Sao nữa?
- Từ từ nào! Thì rồi sau đấy mọi sự cố gắng cũng phải đựơc đền đáp chứ sao! Một hôm nọ, tao với thằng em kết nghĩa rẽ qua đó để thám thính tình hình, nào ngờ thấy hắn lù lù. Hehe, tao cuống hết cả, không còn biết phải làm gì nữa. May có thằng em, tao ghi vội một bức thư ngắn ngắn rồi dùng tất cả nanh vuốt của mình bắt thằng đó mang vào cho hắn. Tự nhiên hôm đó thằng em kết nghĩa của tao cũng tốt, hehe!
- Trời trời! Hay! - Vân vỗ sàn nhà đánh tét một cái, rồi nhăn nhó vì đau nhưng vẫn không ngừng tra hỏi - Vậy là hắn biết mày, làm quen với mày?
- (Lắc đầu) Thế thì dễ quá! Ông trời còn thử lòng người tốt nhiều lắm chớ! Nói chung là thằng em tao đưa cho hắn bức thư đó xong đồng nghĩa với việc hắn có số điện thoại của tao. Hehe, thằng em tao bảo lúc nó giơ bức thư ra, anh chàng ngạc nhiên đến mức không hiểu nó đang nói gì nữa.
- Dĩ nhiên rồi! Tự dưng đang yên đang lành người ta nhận được quả bom nổ chậm thế ai chẳng sợ...
- Láo toét! Để tao kể tiếp. Tối hôm đó, mày có nhớ tao đi xem The Beatels không? Đó, chỗ đó mới là chuyện. Tao đang sung sướng nhún nhảy ầm ỹ vì mua vé hạng bét mà xin xỏ hai câu được lên hạng nhất ngồi, thì bỗng nhiên tao thấy người tao nhè nhẹ, thiêu thiếu...
- Á! - Vân lại định đánh sàn nhà thêm một cái nữa, nhưng nghĩ sao nó giơ tay được nửa chừng rồi... rụt lại - Điện thoại, đúng không? Hoá ra mày bị mất điện thoại ở đó hả? Trời, mà lại còn là tối cái hôm mày đưa bức thư? Ặc ặc, thảo nào tao thấy mày rên rỉ suốt, trong khi mất cả con bò mày cũng chỉ tiếc nuối mấy câu!
- Ừ, thì thế! Tao ức gần chết! Hì hụi đi làm lại cái sim thì còn gì dã man hơn, tao không thể nào nhớ nổi đúng 5 số hay nhắn tin nhất. Lúc đó tao tính nhảy xuống sông Tô Lịch cho xong, nhưng nghĩ thế nào, tao lại sợ mày khóc hết nước mắt vì mất đi một con bạn hoàn hảo như tao ...
Vừa nói, Nhi vừa giả bộ xoắn xoắn vài sợi tóc. Cái Vân đã thuộc lòng điệu bộ này rồi, chứ người lạ thì chắc lăn ra sàn nhà mà cười không ra hơi.
- Thôi lạy mày! Nói tiếp đi, rồi mày làm gì nữa mà bây giờ tươi roi rói thế hả?
- Hehe, người như tao không thể chấp nhận số phận được. Một hôm, cũng lâu rồi, khoảng 8 giờ tối, tao để ý thấy cái xe của anh ta đỗ ở Vạn Phúc, chỉ có điều là không thấy người đâu nên cho qua. Đó, thế là cái hôm sau ngày tao mất điện thoại- tức hôm kia, tao quyết định ra Vạn Phúc khoảng 8 giờ tối để chờ đợi cái... xe máy đấy. Nào ngờ, mày ơi, cái xe nó ở đấy thật! Vĩ đại không? Haha! Thế là dĩ nhiên tao phải dùng hết dũng cảm của mình ra để tiến tới cái xe, hỏi thăm cái chị đang ngồi trên xe về cái cậu bạn mà thỉnh thoảng cũng đi cái xe này... May sao chị ý lại rất nhiệt tình với đứa dễ thương như tao...
- Hả? Thật á? Rồi sao? Mày hỏi han gì, có được gì từ chị ý?
- Ừ thì tao cũng hơi ngại, nên không dám hỏi địa chỉ nhà hay số điện thoại gì. Tao chỉ nói kiểu như “Có cách nào để liên lạc với bạn ý không ạ?”. Hehe, nào ngờ chị ý rất tâm lý, rút điện thoại ra đọc cho tao số của hắn. Haha, phải nói là lúc đấy tao sướng đến mức chỉ muốn ôm luôn chị ý, trông chị ý dễ thương kinh khủng và giống hắn kinh khủng (chắc là chị gái, mày ạ!). Tao cảm ơn rối rít rồi đi về với số điện thoại của anh chàng...
- Tuyệt! Haha thảo nào hôm qua mày nhất quyết đi mua điện thoại cho bằng đựơc. Rồi tối qua mày đã nhắn tin hì hụi cho hắn ta phải không?
- Dĩ nhiên rồi! Haha, và mày biết không, hắn hết sức cởi mở và cá tính! Haha. Tao nhìn người không lầm! Đầu tư công sức đúng chỗ! Sướng dã man con ngan! Haha hehe hoho hihi...
- Haha rồi rồi, tao hiểu! Công nhận câu chuyện của mày kịch tính thật! Đáng phải lên phim! Rồi, tao ủng hộ mày nhiệt tình trong vụ này. Cố lên Chiaki!

Cái Nhi cười lăn lộn. Nó đang hạnh phúc, chứ sao lại không! Nó nhớ lại cái lúc đứng trước chiếc xe của tên bạn lúc đó chưa quen, không biết có nên hỏi một cái gì đó hay không. Lúc đó nó đã rối lắm, vì làm như vậy chẳng ra sao cả, rõ ràng nó là con gái mà. Nhưng cuối cùng, nó sực nghĩ tới cái câu đã đọc được trên báo “Nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm”. Vậy là nó đã quyết định, và chắc chắn đó là quyết định đúng, vì những ngày sau đó nó không thấy lại cái xe đó nữa, còn tên bạn mới quen nói rằng thật ra hắn năm thì mười họa mới lên Highland. Yeahhhhhh! Phải mạnh mẽ như thế, phải biết nắm chặt cơ hội trong tay như thế mình mới không bao giờ phải hối hận chứ! Cũng chỉ nhờ có thế nó mới có thêm một tên bạn mới hay ho tốt bụng mà nó luôn tự hào rằng “I got it myself!” Hehe.

- Tao khâm phục mày đấy Nhi ạ! Tao cũng để ý một cậu bạn bên lớp Anh, mấy tháng rùi lận, mà tao chưa dám làm gì bao giờ...
- Cố lên mày! Làm rồi thì mới thấy không quá khó. Làm xong rồi thì kết quả thật tuyệt vời! Mày có biết thế nào là nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm không huh?
“Ơ, đúng!” - Vân chẳng may quên mất, lại vỗ sàn nhà đánh tét một cái. Nó tự nhủ một tuần nữa thôi, nó sẽ là đứa sung sướng như cái Nhi bây giờ!
Những người bạn thân của chúng ta đều đã từng là một người lạ mà! Đừng bỏ lỡ dù chỉ một người bạn!
Tác giả: HHT

Con gái nếu chưa 25, cứ bình tĩnh ế!


25, bạn có sự nghiệp phải lo, có bố mẹ và gia đình để nghĩ đến những điều trách nhiệm, có bạn bè để cùng sống tự do và vi vu bay nhảy. Gái 25, bạn không thiếu gì cả, nếu có thì cũng là tiền chứ không phải người yêu để cuống quýt hết cả lên!

Trong đầu con gái có một thứ suy nghĩ đáng lẽ không bao giờ nên tồn tại, đó là sợ mình ế đến già, nên cứ lên đầu hai, cứ ngấp nghé 25 là bắt đầu cuống quýt. Nhìn người yêu cũ có người yêu mới cũng chúc phúc không đành, mà nhìn xung quanh xem mọi người lần lượt có người yêu cũng bắt đầu sốt sắng. Ngó lại mình thấy ngoại hình cũng ổn, đầu óc cũng bình thường, thành tích kiếm tiền cũng chưa được xuất sắc nhưng đủ nuôi thân, nghĩa là không vô dụng, quan hệ giao tiếp ổn, bạn bè cũng đông đủ nhưng chỉ mỗi tội là chưa thấy ai yêu, từ khó hiểu đâm ra khó ở rồi chán luôn đời.

Vừa mới ra trường chưa bao lâu, việc cũng mới làm nhưng ngày nào cũng nghe tin bạn bè sắp cưới, có người còn sắp đẻ. Tết nhất về nhà bố mẹ cũng chưa giục gì đâu nhưng được cái anh em họ hàng ai cũng hỏi, thế người yêu đâu, thế bao giờ được ăn cỗ? Lại thêm một áp lực nữa khiến mình không thể bình tĩnh được, con gái hai mấy tuổi đầu rồi sao không thấy ai yêu!

Và rồi tự nhiên trong cuộc sống lại cứ mệt mỏi thêm. Lo kiếm tiền, lo giảm cân, lo da xấu, lo shopping, lo anh này với chị kia đã đến cảnh nào trên phim thôi còn chưa đủ, giờ lại muốn rước thêm vào đầu chuyện tự ti, chuyện vô duyên nên không ai ngó, chuyện mình làm gì nên tội mà ai cũng có cặp có đôi chỉ riêng mình vẫn cứ một mình mãi thôi?

Này con gái, có mệt không? Độc thân không phải bệnh, chưa 25 thì sợ làm cái gì?

Độc thân vào cái tuổi này không sao cả, vì bạn có sự nghiệp phải lo, có bố mẹ và gia đình để nghĩ đến những điều trách nhiệm, có bạn bè để cùng sống tự do và vi vu bay nhảy. Gái 25, bạn không thiếu gì cả, nếu có thì cũng là tiền chứ không phải người yêu để cuống quýt hết cả lên!

Cô đơn thì tự tìm bạn, không thì học cách giải quyết một mình. Thèm được lãng mạn, sến sẩm thì đọc sách, xem phim, vừa thư giãn lại còn tích góp thêm kiến thức. Sợ ốm không ai chăm thì càng phải biết yêu thương bản thân. Ngày lễ sợ không ai tặng quà thì cố gắng kiếm tiền rồi tự thưởng. Sống vui, sống khoẻ thì đỡ phí phạm thời gian hơn là suốt ngày than ế ẩm. 

Con gái ạ, tuổi trẻ đúng là ngắn thật, nhưng không có người yêu thì hết đêm trời cũng sáng, lại một ngày trôi đi. Nghĩ gì nhiều? Chán gì nhiều?

Con gái 25, chưa có người yêu thì cứ bình tĩnh mà ế, lo gì?
Tác giả: Lạc Hi

Đừng tiêu cực! Vì thái độ và suy nghĩ sẽ quyết định số phận của mình


Lúc không thể cử động được một nửa cơ thể của mình, tôi đã nghĩ rằng bà sẽ tức giận, sẽ phát điên với mọi thứ. Nhưng không, bà luôn cười và biết ơn rất nhiều vì mình còn được sống. Sự tích cực đó đã mang đến một phép màu...

Mẹ tôi đang nằm trong phòng cấp cứu, bất động và đầy mệt mỏi. Bác sĩ nói với tôi bà vừa bị đột quỵ, và điều này sẽ khiến toàn bộ nửa bên phải cơ thể của bà bị liệt. Điều tôi sợ hãi nhất là mẹ sẽ bị tổn thương não và không còn nhớ gì nữa. "Con là Lisa" - tôi nói rồi siết chặt lấy tay trái của mẹ. Dù yếu ớt nhưng mẹ cũng cố nắm tay tôi. Cả hai mẹ con đã khóc khi linh mục cầu nguyện trên phần cơ thể bị liệt của bà. Cảm giác sợ hãi và bất lực ùa về, đêm đó, tôi đã khóc mãi cho tới lúc mệt và ngủ thiếp đi.

Những ngày tiếp theo, mẹ bắt đầu làm quen với những bài tập phục hồi chức năng ở trên giường. Bà nắm tay thật chặt rồi mở ra; nhấc cánh tay và chân lên rồi hạ xuống. Mọi việc cứ lặp lại như thế, và lúc nào bà cũng cười. Trước khi bị đột quỵ, bà cũng đã tham gia một lớp vận động cho người già và hiểu rằng việc tiếp tục cố gắng là rất quan trọng. Mặc dù sức khoẻ còn yếu, nhưng tia lửa quyết tâm trong mắt mẹ tôi vẫn luôn cháy sáng.

Bác sĩ bảo rằng tình trạng của mẹ tôi bây giờ là 30-30-30: 30% bà sẽ ra đi, 30% bà sẽ bị liệt nửa người mãi như vậy, và 30% mọi thứ sẽ thay đổi. Phép chia này thật buồn cười! Vậy 10% còn lại thì sao? Phép màu à? Tôi đã thuyết phục mình tin vào điều đó.

Chúng tôi quyết định sẽ còn nước còn tát, tập trung vào những điều mình đang có. Mẹ tôi đã có ý thức, hiểu tất cả mọi thứ đang diễn ra, có thể viết bằng tay trái khi gặp khó khăn trong diễn đạt. Nhờ những bài tập phục hồi chức năng, bà đã có thể dần dần nói chuyện. Thi thoảng, bà sẽ chỉ gặp một chút khó khăn khi tìm từ muốn nói hoặc phát âm mà thôi. Lúc nào tôi cũng cầu nguyện và muốn bà giữ được trạng thái tinh thần tích cực. Và điều quan trọng nhất là chúng tôi vẫn đang có nhau.

Một ngày, tôi đến thăm mẹ ở trung tâm phục hồi chức năng. Bà nói: "Ngày nào mẹ cũng rất đau, nhưng mẹ thấy thanh thản".

- Làm thế nào để mẹ luôn thấy thanh thản? Mẹ đang ngồi trên xe lăn, nói với con về những cơn đau phải chịu đựng hằng ngày...

- Mẹ đã cầu nguyện, và mẹ làm việc đó mỗi ngày. Mẹ luôn cảm ơn Chúa vì để mẹ còn sống.

Tôi không biết làm gì ngoài việc đứng đó và rơi nước mắt. Tạ ơn Chúa, dù đang đối mặt với việc có thể sẽ phải nằm một chỗ cả đời, nhưng mẹ tôi vẫn luôn lạc quan và tích cực.

Mẹ tôi không cho phép những khó khăn trong việc vận động ngăn cản tinh thần và ý chí của mình. Hôm đó, trước khi tôi chuẩn bị rời khỏi nhà dưỡng lão, bà đã hỏi tôi đường tới phòng ăn.

- Con sẽ gọi hộ lý cho mẹ.

- Không, để mẹ tự đi!

Tôi đã chỉ đường cho bà. Rồi bà sử dụng cánh tay và bàn tay trái của mình để di chuyển các bánh xe trên chiếc ghế, dùng chân trái để đẩy mình đi về phía trước. Cứ thế, bà đã tự đi đến hành lang, nơi có dãy tay vịn ở trên đường. Dù chậm, nhưng bà đã có thể tự đến đó. Giây phút ấy là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất đời tôi!

Trước lúc đi ngủ vào buổi đêm, mẹ nói với tôi hãy xoa bóp cho cánh tay phải của bà vì bà tin như vậy máu sẽ lưu thông và chúng có thể vận động lại. Bốn tháng sau, ngón tay bên phải của bà đã có thể vận động.

- Mẹ ơi, đó thực sự là một phép màu!

- Đúng rồi con gái yêu!

Lúc không thể cử động được một nửa cơ thể của mình, tôi đã nghĩ rằng bà sẽ tức giận, sẽ bế tắc, sẽ khó chịu vô cùng. Nhưng không, bà luôn cười và biết ơn rất nhiều vì mình còn được sống.

Mẹ đã cho tôi một bài học ý nghĩa về việc hãy trân trọng hiện tại, hãy sống cho chính khoảnh khắc này. Sự lạc quan của bà đã cho tôi thêm niềm tin, thêm quyết tâm để cùng bà chiến đấu với bệnh tật. Tôi luôn nhớ mãi về điều đó cho đến khi bà mất.

Ai cũng yêu mẹ của mình. Làm sao mà không thể chứ? Khi bà ngồi đó trên chiếc xe lăn với nụ cười tươi trên môi. Ngày nào cũng thế trong suốt quãng thời gian chữa trị của mình.
Tác giả: Lạc Hi